Câu chuyện của ông Ngun (Ngun's Story)
Ông Ngun đến Úc vào năm 1980 với tư cách người tị nạn, trốn khỏi Việt Nam bằng thuyền để tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trước chuyến đi, ông đã từng làm nhân viên kiểm soát giao thông ở Việt Nam. Ở Úc, ông Ngun đi làm 19 năm cho công ty viễn thông trước khi chuyển sang các công việc trong cộng đồng, như nhân viên đa văn hóa và người giám sát học sinh băng qua đường tại các trường học cho các hội đồng thành phố địa phương. Qua nhiều năm, ông Ngun đã xây dựng được cuộc sống ổn định, nuôi gia đình một vợ và hai con. Tuy nhiên, hút thuốc đã trở thành một phần dai dẳng trong cuộc sống của ông. Ông Ngun đã cố gắng trong nhiều năm mới có thể bỏ hút thuốc hoàn toàn.
Lúc đầu, tôi không hút nhiều. Có lẽ chỉ hai hoặc ba điếu thuốc một ngày.
Tôi bắt đầu hút thuốc khi còn là sinh viên đại học ở Việt Nam. Lúc đầu, đó chỉ là một việc thông thường, một việc mà tôi đã thử vì tò mò. Khi tôi bỏ đất nước ra đi và sống trong trại tị nạn, hút thuốc đã trở thành thói quen hàng ngày. Tôi thường cảm thấy cô đơn ở trong trại. Hút thuốc mang lại cho tôi cảm giác thoải mái và quen thuộc.
Nhưng khi tôi bắt đầu đi làm, thói quen hút thuốc của tôi tăng lên và sau đó tôi đã hút tới cả một gói thuốc một ngày. Vợ tôi thường nói với tôi rằng cô ấy lo lắng cho tôi như thế nào – hút thuốc có hại cho sức khỏe của tôi ra làm sao. Tôi biết cô ấy nói đúng.
Khi con trai tôi chào đời vào năm 1991, tôi biết rằng tôi cần phải thay đổi điều gì đó.
Tôi đã bắt đầu cắt giảm hút thuốc. Tôi bắt đầu hút thuốc ở bên ngoài thay vì hút ở trong nhà và giảm dần số lượng thuốc lá tôi hút mỗi ngày.
Cùng thời điểm đó, sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm. Tôi bị huyết áp cao và được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường.
Đó thực sự là lời cảnh tỉnh đối với tôi và là lý do nữa khiến tôi cảm thấy mình phải bỏ hút thuốc. Tôi biết rằng nếu muốn sống lâu và khỏe mạnh, tôi phải nỗ lực hết sức để bỏ hút thuốc ngay bây giờ.
Với tôi, đó thực sự là quá trình chậm chạp. Mặc dù vợ tôi liên tục nhắc nhở tôi về lý do tại sao tôi cần phải bỏ thuốc, nhắc nhở tôi về sức khỏe của mình, về các con và tương lai của chúng tôi, nhưng tôi luôn biết rằng đó sẽ là hành trình từ từ.
Qua nhiều năm, tôi đã dần dần cắt giảm, tránh xa những người hút thuốc và đấu tranh với cám dỗ hút thuốc dai dẳng. Tôi nhớ cảm giác hút thuốc, nhớ hành động hít vào và thở ra quen thuộc. Tôi cũng thực sự tin rằng hút thuốc giúp tôi tập trung và đầu óc minh mẫn.
Cuối cùng, sau nhiều năm giảm hút thuốc đều đặn, tôi đã đạt đến điểm không hút thuốc hàng ngày và sau đó bỏ hẳn.
Đó là lúc tôi bắt đầu tập luyện thói quen hàng ngày mới không dính dáng đến thuốc lá.
Tôi lấp khoảng trống trong ngày bằng những việc khiến tôi cảm thấy vui vẻ, chẳng hạn như đến phòng tập thể dục, bơi lội và dành nhiều thời gian với con cái hơn. Những công việc đưa đón con đến trường và những khoảnh khắc nhỏ nhặt hàng ngày trở nên thực sự đặc biệt. Tránh xa những người hút thuốc cũng tạo ra sự khác biệt lớn. Bố và anh trai tôi là những người nghiện thuốc lá nặng nên việc ở gần họ thực sự là thử thách. Tôi phải tránh xa họ một khoảng thời gian, cho đến khi cơn thèm thuốc giảm bớt đi. Và cuối cùng, những cơn thèm đó đã giảm đi. Tôi không còn nhớ mùi khói thuốc lá và không còn cảm thấy cần phải có điếu thuốc trên tay nữa.
Sự ủng hộ của vợ tôi đã đóng vai trò rất lớn trong việc giúp tôi có thể bỏ hút thuốc. Vợ tôi đã nấu những bữa ăn ngon cho tôi, nhắc nhở tôi rằng bất kỳ niềm vui nào tôi mất đi do hút thuốc đều có thể thay thế được bằng thứ gì đó tốt hơn – chẳng hạn như đồ ăn ngon, lành mạnh và thời gian vui vẻ bên gia đình.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy có cảm giác đạt được thành tựu. Phải mất vài năm tôi mới có thể tự tin nói rằng mình đã bỏ hút thuốc hoàn toàn. Sự ra đời của đứa con thứ hai đã củng cố quyết định của tôi. Tôi muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình và tôi biết rằng bỏ thuốc là một bước tiến hướng tới mục tiêu đó. Giờ nhìn lại, tôi nhận ra rằng bỏ hút thuốc là một trong những quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng đưa ra. Tôi ăn ngon miệng hơn, mức năng lượng của tôi tăng lên và tôi cảm thấy rất tuyệt. Mặc dù quá trình bỏ thuốc này dài và đầy thử thách, nhưng tôi không hối hận về điều đó. Tôi nghĩ rằng quyết tâm và kiên định với quyết định của mình là yếu tố then chốt.
Sức khỏe, gia đình và tương lai của bạn xứng đáng với điều đó.
Nếu tôi làm được thì bạn cũng có thể làm được điều đó.
Nếu bạn có câu chuyện bỏ hút thuốc và muốn chia sẻ, hãy gửi email cho chúng tôi theo địa chỉ quit@quit.org.au.
Chúng tôi rất mong nhận được tin của bạn.
Ngun's Story
Ngun arrived in Australia back in 1980 as a refugee, fleeing Vietnam by boat in search of a better life. Before his journey, he had worked as a traffic controller in Vietnam. In Australia, Ngun spent 19 years working for a telecommunications company before moving into community-focused roles, working for local councils as a multicultural officer and school crossing supervisor. Over the years, Ngun built a stable life, raising a family with his wife and two children. However, smoking had been a persistent part of his life. It took years of effort before he was able to quit for good.
At the beginning, I didn't smoke much. Maybe just two or three cigarettes a day.
I started smoking as a university student in Vietnam. At first, it was just a casual activity, something I tried out of curiosity. When I fled my country and lived in a refugee camp, smoking became a daily habit. I often felt lonely at the camp. Smoking gave me comfort and a sense of familiarity.
But when I started working, my smoking increased and then I was smoking up to a full pack a day. My wife often told me how concerned she was about me – how smoking was so bad for my health. I knew she was right.
When my son was born in 1991, I knew something had to change. I started by cutting down. I began smoking outside instead of inside the house and reducing the number of cigarettes I was having each day, gradually.
Around the same time, my health started to decline. I developed high blood pressure and was diagnosed with diabetes. That was a real wake-up call for me and another reason I felt I had to quit. I knew that if I wanted to live a long and healthy life, I had to make a serious effort to quit smoking, now.
It was a really slow process for me.
Even though my wife had continuously reminded me why I needed to quit, reminding me about my health, our kids and our future, I always knew it would be a gradual journey. Over the years, I slowly cut back, avoided being around people who smoked, and battled the lingering pull of smoking. I missed the sensation, the familiar act of inhaling and exhaling. I also genuinely believed smoking helped me focus and clear my mind.
Eventually, after steadily reducing my smoking over many years, I reached a point where I wasn’t smoking every day and then stopped altogether. That’s when I began building new daily routines that didn’t involve cigarettes. I filled my days with things that made me feel good, like going to the gym, swimming, and spending more time with my kids. School drop-offs, pick-ups, and the little everyday moments became special.
Avoiding other people who smoked also made a big difference. My father and brother were heavy smokers, so being around them was a challenge. I had to distance myself from them, just for a while, until the cravings became less intense. And eventually, they did. I stopped missing the smell of cigarette smoke and I no longer felt the need to hold a cigarette in my hand.
The support from my wife played a huge role in being able to quit.
She prepared good meals for me, reminding me that any enjoyment I lost from smoking could be replaced with something better – like yummy, healthy food and quality time with my family. I started feeling a sense of accomplishment.
It took several years before I could confidently say I had quit for good. The birth of my second child reinforced my decision. I wanted to protect my family's happiness, and I knew quitting was a step toward that goal.
Looking back, I realise quitting was one of the best decisions I ever made. My appetite improved, my energy levels increased, and I was feeling great. Although the process was long and challenging, I don’t regret it.
I think being determined and staying firm in your decision is key. Your health, your family, and your future are worth it. If I could do it, so can you.
If you have a quit story you'd like to share, email us at quit@quit.org.au. We'd love to hear from you.